我本善良 發表於 2012-8-31 21:45:44

【類經 卷十八 疾病類 神亂則惑、善忘、飢不嗜食229】

<STRONG></STRONG>
<P align=center><FONT size=5><STRONG>【<FONT color=red>類經 卷十八 疾病類 神亂則惑、善忘、飢不嗜食229</FONT>】</STRONG></FONT></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>(《靈樞‧大惑論》) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>黃帝問於岐伯曰︰余嘗上於清冷之台,中階而顧,匍匐而前,則惑。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>余私異之,竊內怪之,獨瞑獨視,安心定氣,久而不解。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>獨博獨眩,被發長跪,俯而視之,後久之不已也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>卒然自上,何氣使然?(台之高者其氣寒,故曰清冷之台。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>凡人登高博望,目見非常之處,無不神魂驚蕩而心生眩惑,故特借此以問其由然也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>匍音蒲。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>匐,伏、HT 二音。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>眩音玄,又去聲。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>岐伯對曰︰五臟六腑之精氣,皆上注於目而為之精。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(為之精,為精明之用也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>義如脈色類三十。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>精之窠為眼,(窠者,窩穴之謂。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>眼者,目之總稱。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>五臟六腑之精氣皆上注於目,故眼為精之窠而五色具焉。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>窠音科。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>骨之精為瞳子,(瞳子,眸子也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>骨之精,主於腎,腎屬水,其色玄,故瞳子內明而色正黑。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>瞳音同。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>眸音謀。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>筋之精為黑眼,(黑,眼黑珠也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>筋之精,主於肝,肝色青,故其色淺於瞳子。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>血之精為絡,(絡,脈絡也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>血脈之精,主於心,心色赤,故絡之色皆赤。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>其窠氣之精為白眼。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(窠氣者,言目窠之氣也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>氣之精,主於肺,肺屬金,故為白眼。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>肌肉之精為約束,裹擷筋骨血氣之精,而與脈並為系,上屬於腦,後出於項中。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(約束,眼胞也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>能開能闔,為肌肉之精,主於脾也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>脾屬土,所以藏物,故裹擷筋骨血氣四臟之精,而並為目系,以上出於腦項之間。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>擷,爻結切,以衣衽收物謂之擷。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>故邪中於項,因逢其身之虛,其入深則隨眼系以入於腦,入於腦則腦轉,腦轉則引目系急,目系急則目眩以轉矣,邪其精,其精所中不相比也則精散,精散則視岐,視岐見兩物。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(前邪字,邪氣也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>後邪字,與斜同。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>邪氣中於風府、天柱之間,乘 其虛則入腦連目,目系急則目眩睛斜,故左右之脈互有緩急,視岐失正,則兩睛之所中於物者,不相比類而各異其見,是以視一為兩也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>此承帝問而先發邪氣之中人者如此,以明下文之目見非常者,亦猶外邪之屬耳。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>目者,五臟六腑之精也,營衛魂魄之所常營,神氣之所生也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(臟腑營衛魂魄所至者皆神氣也,故目為神氣之所生。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>故神勞則魂魄散,志意亂。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>是故瞳子黑眼法於陰,白眼赤脈法於陽也,故陰陽合傳而精明也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(陰陽,即精神之本,故陰陽合傳而成精明之用。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>目者心使也,心者神之舍也,故神精亂而不轉,卒然見非常處,精神魂魄散不相得,故曰惑也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(精神雖統於心,而外用則在目,故目為心之使,心為神之舍,所以目見非常於外,則神魂眩惑於心也。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>黃帝曰︰余疑其然。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>余每之東苑,未曾 不惑,去之則復,余唯獨為東苑勞神乎?何其異也?(每之東苑,未曾不惑,謂雖不登高,其惑亦然,故疑異也。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>岐伯曰︰不然也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>心有所喜,神有所惡,卒然相感則精氣亂,視誤故惑,神移乃復。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(偶為游樂,心所喜也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>忽逢奇異,神則惡之。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>夫神有所惡,則志有不隨,喜惡相感於卒然,故精氣為亂。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>去之則神移,神移則復矣。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>是故間者為迷,甚者為惑。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P>
<P><STRONG>(間者,言其未甚也,亦足相迷;況其甚者,能無惑乎?) </STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>黃帝曰︰人之善忘者,何氣使然?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>岐伯曰︰上氣不足,下氣有餘,腸胃實而心肺虛,虛則營衛留於下,久之不以時上,故善忘也。 </STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>(下氣有餘,對上氣不足而言,非謂下之真實也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>心肺虛於上,營衛留於下,則神氣不能相周,故為善忘,陽衰於上之兆也。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>黃帝曰︰人之善飢而不嗜食者,何氣使然?岐伯曰︰精氣並於脾,熱氣留於胃,胃熱則消穀,穀消故善飢。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>胃氣逆上則胃脘寒,故不嗜食也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(胃氣逆上而不能營運,即其寒也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>脾胃熱而胃脘寒,所以雖飢而不欲食。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>本論諸邪有總治之法,曰先其臟腑,誅其小過,後調其氣,盛者瀉之,虛者補之,必先明知其形志之苦樂,定乃取之,一節。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>詳後八十三。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>蓋彼此同出一論,今類從於彼,所當參用。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>嗜音示。)</STRONG>
頁: [1]
查看完整版本: 【類經 卷十八 疾病類 神亂則惑、善忘、飢不嗜食229】