精靈 發表於 2012-7-13 10:00:10

【中國古代文化常識*文史典籍】

<P align=center><STRONG><FONT size=5>【<FONT color=red>中國古代文化常識*文史典籍</FONT>】</FONT></STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>[來自網絡]</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>【四書】《大學》《中庸》《論語》《孟子》的合稱。宋人抽出《禮記》中的《大學》《中庸》兩篇,與《論語》《孟子》配合,至南宋淳熙間,朱熹撰《四書章句集注》,“四書”之名由此而定。此後,“四書”始終是我國封建社會正統教育的必讀書和科舉取士的初級標準書。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;   </STRONG></P>
<P><STRONG>【五經】《詩》《書》《禮》《易》《春秋》五部儒家經典的簡稱,始稱于漢武帝時。其中存有中國古代豐富的歷史資料,是封建時代教育的必讀教科書,並被統治階級作為宣傳宗法封建思想的理論依據。</STRONG></P>
<P><STRONG> </STRONG></P>
<P><STRONG>【六經】指的是六部儒家經典,即在“五經”外,另加《樂經》。也有稱“六經”為“六藝”的,韓愈《師說》中的“六藝經傳皆通習之”中的“六藝”即“六經”。</STRONG></P>
<P><STRONG>  </STRONG></P>
<P><STRONG>【十三經】十三部儒家經典。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢代開始,把《詩》《書》《禮》《易》《春秋》稱為“五經”。唐代把“三禮”(《周禮》《儀禮》《禮記》)、“三傳” (《公羊傳》《轂梁傳》《左傳》),連同《易》《書》《詩》稱為“九經”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>至唐文宗刻石經,將《孝經》《論語》《爾雅》列入經部,則為“十二經”。宋代又將《孟子》提升為經,故有“十三經”之稱。</STRONG></P>
<P><STRONG> </STRONG></P>
<P><STRONG>【三字經】舊時廣泛使用的蒙學課本。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>相傳為宋代王應麟撰,明清學者陸續增補,至清初的本子為一千一百四十字。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>內容從闡述教育的重要性開始,進而依次講述名物常識、經書子書、歷史知識及古人勤學的故事等。</STRONG></P>
<P><STRONG>全部用三言韻語,便於兒童誦讀。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>句法靈活豐富,語言通俗易懂。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>自編成後廣為流傳,一直使用至清末民初。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;   </STRONG></P>
<P><STRONG>【千字文】舊時廣泛使用的蒙學課本。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝梁代周興嗣編,梁武帝大同年間編成。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>全書將一千個字,編為四字一句的韻語,介紹有關自然、社會、歷史、倫理、教育等方面的知識,基本上無重複的字。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>自隋代開始流行,至清末一直被廣泛用作兒童識字課本。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋代以後,有種種續編和改編本,但都沒有舊本流傳得廣泛、長久。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;  </STRONG></P>
<P><STRONG>【千家詩】舊時蒙學讀物。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>有《新鐫五言幹家詩》《重訂千家詩》兩種,前者題王相選注,後者題謝枋得選、王相注,所選均七言詩。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>兩種選本都分絕句、律詩兩部分,大都為唐、五代、宋作品,宋詩尤多。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>因入選之詩淺近易解,所以流傳較廣。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;   </STRONG></P>
<P><STRONG>【唐詩三百首】詩歌總集。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>清代乾隆年間蘅塘退士孫洙編,實選唐詩三百十首,分五古、七古、五律、七律、五絕、七絕及樂府諸體排列。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>選編的原意,本作為家塾課本。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>所選詩作大都藝術性較高,便於吟誦,是流傳最廣的唐詩選本。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;  </STRONG></P>
<P><STRONG>【文選】現存最早的詩文總集。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝梁蕭統(昭明太子)編選,世稱《昭明文選》。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>選錄自先秦至梁的詩文辭賦,共一百二十九家,七百餘篇,分三十八類。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>選者注意到文學與其他類型著作的區分,故不選經子,史書也僅取論贊,入選作品大多為駢文。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>該書是研究梁以前文學的重要參考資料。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;&nbsp;   </STRONG></P>
<P><STRONG>【古文觀止】清代康熙年間吳楚材、吳調侯叔侄二人編選的一部歷代文章總集,共十二卷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>全書收錄自東周至明末的文章二百二十二篇,以朝代為序排列。選文多慷慨悲憤之作,語言琅琅上口。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>每篇的簡要評注,頗有見解。是清代以後流傳最廣、影響較大的古文選本。</STRONG></P>
<P><STRONG> </STRONG></P>
<P><STRONG>【古文辭類纂】清代姚鼐編的各類文章總集。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>全書七十五卷,選錄戰國至清代的古文,依文體分為論辨、序跋、奏議、書說、贈序、詔令、傳狀、碑誌、雜記、箴銘、頌贊、辭賦、哀祭等十三類。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>所選作品主要是《戰國策》、《史記》、兩漢散文家、唐宋八大家及明代歸有光、清代方苞、劉大櫆等的古文。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>書首有序目,略述各類文體的特點、源流及其義例。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>【二十四史】從《史記》到《明史》的二十四部紀傳體史書,被稱為“正史”,清代乾隆年間編定。全書總計三幹二百二十九卷,記載了從黃帝到明末共四千餘年的史事,是史學研究的重要資料,也常以之代稱中國歷史。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>其中《史記》是通史,其餘的都是斷代史。</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>【史記】我國第一部紀傳體通史。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>原名《太史公書》,東漢以後始稱《史記》,西漢司馬遷撰。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>全書一百三十篇,計十二本紀、十表、八書、三十世家、七十列傳,記載自黃帝至漢武帝時期共約三千年的歷史。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>該書取材頗富,作者曾廣泛查閱並實地調查了大量史料和史事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>文筆優美生動,結構嚴謹,被奉為封建時代歷史著作的典範,在我國史學史和文學史上都有極重要的地位。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>作者所創的紀傳體例為歷代著正史者所遵循取法。</STRONG></P>
<P><STRONG> </STRONG></P>
<P><STRONG>【資治通鑒】北宋司馬光撰,全書二百九十四卷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋神宗以其“鑒於往事,有資於治道”,命名為《資治通鑒》。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>該書取材廣泛,除歷朝正史外,尚有野史、實錄、譜牒、行狀、文集等三百餘種。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>剪裁精審,嚴謹清晰,功力極深,是一部對後代產生很深影響的編年體通史。</STRONG></P>
<P><STRONG>  </STRONG></P>
<P><STRONG>【太平廣記】著名類書,由北宋李防等奉敕編輯。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>因成書于宋太宗太平興國年間,故名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>全書五百卷,另目錄十卷,按題材性質分九十二大類,一百五十餘小類,收錄上迄先秦兩漢,下及北宋初年的作品約七千則。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>採錄漢代至宋初的小說、筆記、稗史等五百餘種,保存了今已亡佚的大量古小說資料。</STRONG></P>
<P><STRONG> </STRONG></P>
<P><STRONG>【詩文集的命名方式】古人為詩文集命名的方式,主要的有:</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;   </STRONG></P>
<P><STRONG>(1)以作者姓名命名。如《孟浩然集》、《李清照集》、《陶淵明集》。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;   </STRONG></P>
<P><STRONG>(2)以官爵命名。如《王右丞集》(王維)、《杜工部集》(杜甫)。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;   </STRONG></P>
<P><STRONG>(3)以諡號命名。如《範文正公集》(范仲淹)、《歐陽文忠公集》(歐陽修)。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;   </STRONG></P>
<P><STRONG>(4)以書齋命名。如《七錄齋集》(張溥)、《飲冰室合集》(梁啟超)、《惜抱軒文集》(姚鼐)。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;   </STRONG></P>
<P><STRONG>(5)以作者字、號命名。如《李太白全集》、《 </STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;   </STRONG></P>
<P><STRONG>(6)以居官地或居住地命名。如《樊川文集》(杜牧)、《賈長沙集》(賈誼)、《長江集》(賈島)、《夢溪筆談》(沈括)。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;   </STRONG></P>
<P><STRONG>(7)以出生地命名。如《臨川先生文集》(王安石)、《柳河東集》(柳宗元)。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;   </STRONG></P>
<P><STRONG>(8)以帝王年號命名。如《白氏長慶集》(白居易)、《嘉祜集》(蘇洵)。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp; </STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;   </STRONG></P>
<P><STRONG>【史書編寫方式】分紀傳體、編年體、紀事本末體三種。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;   </STRONG></P>
<P><STRONG>(1)紀傳體是以人物為中心線索來編寫的史書體裁,由司馬遷首創。《二十四史》全是紀傳體。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;   </STRONG></P>
<P><STRONG>(2)編年體是按年月日先後順序來記述史實的史書體裁,如《左傳》、《資治通鑒》。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;   </STRONG></P>
<P><STRONG>(3)紀事本末體是以歷史事件為中心線索來編寫的史書體裁。這種體裁在南宋時才出現,如《通鑒紀事本末》、《宋史紀事本末》。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp; </STRONG></P>
<P><STRONG>目錄辭書</STRONG></P>
<P><STRONG>  </STRONG></P>
<P><STRONG>【目錄學】研究書目的編制、利用並使其在科學文化事業中有效地發揮作用的學問。我國古代很早就有人注意到目錄學的作用,西漢時,劉向、劉歆父子就撰有《別錄》《七略》等書,以後歷代均有專著。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南宋鄭樵有《通志?校讎略》,至清代,章學誠著成《校讎通義》,更總結了目錄學的豐富經驗。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>反映我國古代著述的規模最大、最全的目錄是《四庫全書總目提要》和《四庫全書簡明目錄》。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;  </STRONG></P>
<P><STRONG>【經史子集】我國古代圖書分類,始于晉荀勗(xu)。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>經,指儒家經典;史,指各種體裁的史學著作;子,指先秦諸子百家的著作及政治、哲學、醫學等著作;集,泛指詩詞文賦專集等著作。</STRONG></P>
<P><STRONG>  </STRONG></P>
<P><STRONG>【類書】輯錄彙集資料,以利尋檢、引用的一種古典文獻工具書。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>其體例有集錄各科資料於一書的綜合類和專收一門資料的專科類兩種。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>編輯方式,一般分類編排,也有按韻、按字分次編排的。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>現存著名的類書有:唐代的《藝文類聚》《初學記》,宋代的《太平御覽》《冊府元龜》,明代的《永樂大典》,清代的《古今圖書集成》。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>其價值:一為保存我國古代大量的接近原作的珍貴資料,以供校勘典籍、檢索詩詞文句、查檢典故成語出處之用;二為研究者直接提供了專題研究的資料。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>【太平御覽】類書名。宋初李防等人奉宋太宗之命輯錄。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>全書一千卷,分五十五部、四千五百五十八子目。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>引書浩博,達一千六百九十餘種。引書較完整,多整篇整段抄錄,並注明出處。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;   </STRONG></P>
<P><STRONG>【永樂大典】類書名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明代解縉等二千餘人奉明成祖之命輯錄。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>該書廣泛搜集當時能見到的圖書七八千種,輯成二萬二千八百七十七卷,另凡例、目錄六十卷,共裝訂一萬一千零九十五冊,約三億七千萬字,是我國古代最大的一部類書。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;   </STRONG></P>
<P><STRONG>【古今圖書集成】類書名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>清代康熙年間陳夢雷等原輯,初名《古今圖書彙編》,康熙改為今名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>雍正初年蔣廷錫等人奉命再編,四年完成,共一萬卷,目錄四十卷,六千—百零九部,一億六千萬字。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>每部先列匯考,次列總論,有圖表、列傳、藝文、選句、紀事、雜錄、外編等項,取材繁富,脈絡清晰,是我國現存規模最大的類書。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;   </STRONG></P>
<P><STRONG>【叢書】按一定的目的,在——個總名之下,將各種著作彙編於一體的——種集群式圖書,叫叢書,又稱叢刊、叢刻或匯刻等。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>形式有綜合型、專門型兩類。世界著名的古代大型綜合性叢書,是清代乾隆年簡編的《四庫全書》,收編古籍達三幹四百六十一種,其中有不少罕見的舊刻和舊鈔本。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>叢書的作用:一是集中大量稀見難得的重要圖書文獻,對保存、流傳、校勘古籍具有巨大意義;二是給人們治學以很大方便。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>【四庫全書】我國古代最大的——部叢書。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>紀昀、陸錫熊等四千餘人編,清代乾隆三十七年開館纂修,經十年始成。共收圖書三幹五百零三種,七萬九千三百三十七卷,約九億九千七百萬字。分經、史、子、集四部,故名四庫。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>每部再分類、細目。內容極為廣泛,對整理、保存古代文獻有—定的作用。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;   </STRONG></P>
<P><STRONG>【四部叢刊】叢書名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>近人張元濟主編,分初編、續編、三編,共收書五百零四種。我國古代主要經史著作、諸子百家代表作、歷朝著名學者文人的別集,大都輯入。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>全書按經、史、子、集四部排列,有較高的文獻價值。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;   </STRONG></P>
<P><STRONG>【四部備要】叢書名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>中華書局自一九二四年起輯印,前後共出五集,收書三百三十六種,一萬一千三百零五卷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>選書以研究古籍常備、常見和帶注的為主,有的採用清代學者整理過的本子。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>該書較《四部叢刊》實用,兩書可互為補充。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;   </STRONG></P>
<P><STRONG>【爾雅】我國最早的釋問專著,也是世界上第一部成體系的詞典。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>研究者認為,此書是西漢初年的學者們編輯周秦至漢諸書的舊文遞相增益而成。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>全書計十九篇。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>累計各篇條目共二幹零九十一條,釋詞語四千三百多個。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>書中採用的通用語詞與專科語詞既結合義分科的編注體系與方式,開創了我國百科詞典的先例。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>它的豐富的詞彙訓釋,是研究古代語言學的重要資料;它的釋詞方法、編輯體例,對後世訓詁學的發展影響很大。</STRONG></P>
<P><STRONG>&nbsp;  </STRONG></P>
<P><STRONG>【說文解字】簡稱“說文”,是我國第一部系統分析字形和考求字的本義的字典。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>東漢許慎撰,收字九千三百五十三個,重文(異體字)一千一百六十三個。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>首創了部首分類法,將一萬零五百十六個字歸入五百四十部。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>每字先解字義,再按六書說解形體構造,並注明讀音。</STRONG></P>
<P><STRONG> </STRONG></P>
<P><STRONG>【康熙字典】清代張五書、陳廷敬等編纂;在我國字書史上第一次正式使用“字典”為書名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>成書於康熙五十五年。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>全書四十二卷,共收字四萬七千零三十五個,一般少見的字,大都可以從中查到,是迄清為止我國規模最大的字書。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>【辭源】我國第一部有現代意義的綜合詞典。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>陸爾奎、傅運森、蔡文森等主編,一九一五年出版正編,—九三一年出續編,一九三九年出合訂本。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>此書突破我國舊辭書的傳統,吸收現代辭書的優點,以語詞為主,兼收百科;以常見為主,強調實用;結合書證,重在溯源。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>共收單字一萬一千二百零四個,複詞八萬七千七百九十個,合計詞目九萬八千九百九十條。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>一九七九年出版的《辭源》(修訂本)是一部閱讀古籍用的工具書和古典文史研究者的參考書。</STRONG></P>
<P><STRONG> </STRONG></P>
<P><STRONG>【辭海】現代大型綜合性百科詞典,舒新城等人主編,一九三六年中華書局出版。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>收單字一萬三千九百五十五個,語詞二萬一千七百二十四條,百科詞目五萬零一百二十四條。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>按部首排列,以字帶詞,而詞又以字數、筆劃為序,在引證、釋義、體例、收詞等方面都較嚴密。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>一九五七年,毛澤東倡議重新修汀《辭海》,先後有九百多人參加工作,一九七九年由上海辭書出版社出版三卷本,1980年出版縮印本。以後,《辭海》不斷增補修訂,——九八三年出版了《辭海?增補本》,一九八九年出版了修訂後的《辭海》(一九八九年版)。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>【中華大字典】是《漢語大字典》出版前我國大陸上收字最多、規模最大的字典。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>歐陽溥存等主編,一九一四年成書,——九——五年由中華書局初版。全書收字四萬八千多,按部首分二百十四部排列。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>此書繼承《康熙字典》的字彙,又採錄近代的方言和翻譯中的新字,體例比《康熙字典》先進。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>【經傳釋詞】古漢語虛詞研究專著,清代王引之著,共十卷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>以經傳為主,兼及子史,收周秦兩漢占籍中文言虛詞一百六十個,詳加解釋。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>【文言虛字】文言虛詞研究著作,呂叔湘著。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>書中選取最常見的二十九個文言虛詞,廣舉例句,詳加分析,並附有練習。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>一九四四年開明書店出版。</STRONG></P>
頁: [1]
查看完整版本: 【中國古代文化常識*文史典籍】