【漢語大詞典●玉露】
本帖最後由 三才 於 2013-8-4 16:00 編輯 <br /><br /><P align=center><B><FONT size=5>【<FONT color=red>漢語大詞典●玉露</FONT>】</FONT><P><BR>1.指秋露。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝齊謝朓『泛水曲』:“玉露沾翠葉,金風鳴素枝。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐杜甫『秋興』詩之一:“玉露凋傷楓樹林,巫山巫峽氣蕭森。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『水滸傳』第三十回:“炎威漸退,玉露生涼;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>金風去暑,已及深秋。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>王大覺『題顧悼秋悼秋盦圖』詩:“簾外銀河淡,琴邊玉露淸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>2.喩美酒。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>元顧瑛『水調歌頭·桂』詞:“金粟綴仙樹,玉露浣人愁。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>誰道買花載酒,不似少年遊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸方文『偶過玉海小飲』詩:“火燒玉露色香減,蜜浸人蓡風味嘉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG></STRONG></P></B>
頁:
[1]