【漢語大詞典●王賦】
<P align=center><B><FONT size=5>【<FONT color=red>漢語大詞典●王賦</FONT>】</FONT><P><BR>1.猶王軍。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>天子的軍隊。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>古以田賦出兵,故稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·昭公十三年』:“天子之老請帥王賦。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>楊伯峻注:“王賦謂王軍。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>2.繳納給天子的貢賦。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁劉潛『謝始興王賜柰啟』:“酒泉之實,稱於王賦。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐白居易『題郡中荔支詩十八韻』:“近南光影熱,向北道途長。</STRONG><STRONG>不得充王賦,無由寄帝鄕。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>元楊維楨『吳農謠』:“吳農竭力耕王田,王賦已供常餓眠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG></STRONG></P></B>
頁:
[1]