【漢語大詞典●王傅】
<P align=center>【漢語大詞典●王傅】<p><br>1.官名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>王府屬官。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢時有之,掌贊導,匡過失。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐爲從三品,宋有其官,而未嘗除。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明置左右傅各一人,從二品。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『資治通鑑·唐文宗開成四年』:“臣屢求退,苟得王傅,臣之幸也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>胡三省注:“王傅,散地,自宰執以下貶官者居之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指太傅。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇軾『次韻錢舍人病起』:“殿門明日逢王傅,櫑具爭先看不疑。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋劉子翬『汴京紀事』詩之七:“夜月池臺王傅宅,春風楊柳太師橋。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]