【漢語大詞典●娛老】
<P align=center>【漢語大詞典●娛老】<p><br>1.歡度晩年。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·敘傳下』:“疏克有終,散金娛老。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉陸機『歎逝賦』:“解心累於末跡,聊優遊以娛老。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋葉適『祭翁常之文』:“猶莫色之憔悴,不帶索以娛老。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>沙汀『淘金記』十六:“二大爺娛老的方法,是扯紙牌和坐功。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指漢疏廣、疏受告老歸鄕,散金設宴款待故舊,歡度晩年事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參閱『漢書·疏廣傳』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·任昉<爲范尙公書讓吏部封侯第一表>』:“祿微賜金,而懽同娛老。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>李善注:“賜金、娛老,謂疏廣也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]