【漢語大詞典●姦猾】
<P align=center>【漢語大詞典●姦猾】<p><br>亦作“姧猾”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>亦作“奸猾”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>亦作“奸滑”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
1.奸詐狡猾。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·武帝紀』:“徙天下姦猾吏民於邊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐韓愈『論變鹽法事宜狀』:“浮寄姦猾者轉富,土著守業者日貧。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>元孔文卿『東窗事犯』第二折:“則爲您奸滑狡佞將心昧,你但舉意我早先知。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸譚嗣同『仁學』:“是以奸猾桀黠之資,凴借高位,尊齒重望,陰行豪強兼幷之術,以之欺世盜名焉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>茅盾『動搖』十一:“這人很奸猾,善於掩飾。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指奸詐狡猾的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『史記·魏其武安侯列傳』:“丞相亦言灌夫通姦猾,侵細民,家累巨萬。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『後漢書·周榮傳』:“景(周景)初視事,與太尉楊秉舉奏諸姦猾,自將軍牧守以下,免者五十餘人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐司空圖『故宣州觀察使檢校禮部王公行狀』:“俄拜長安令,政無私撓,姧猾革心。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]