三才 發表於 2013-7-5 07:58:59

【漢語大詞典●姹】

<P align=center>【漢語大詞典●姹】<p><br>
①[chàㄔㄚˋ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『集韻』丑下切,上馬,徹。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
亦作“奼”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.少女;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
美女。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『說文·女部』:“奼,少女也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“姹女”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.嬌美,豔麗。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『縣齋有懷』詩:“閑愛老農愚,歸弄小女姹。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋韓維『和如晦遊臨淄園示元明』:“平津開館大道西,桃夭杏姹通園蹊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋潘元質『倦尋芳』詞:“樹色沉沉,春盡燕嬌鶯姹。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸陳維崧『菩薩蠻·爲竹逸題徐渭文畫紫牡丹』詞:“年時鬪酒紅欄下,一叢奼紫眞如畫。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.夸耀,夸示。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『文選·司馬相如〈子虛賦〉』:“畋罷,子虛過奼烏有先生、亡是公存焉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>李善注引張揖曰:“奼,誇也……字當作詫。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>奼,『漢書·司馬相如傳上』作“姹”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.見“姹姹”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●姹】