【漢語大詞典●姿質】
<P align=center>【漢語大詞典●姿質】<p><br>1.天資;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
稟賦。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢桓寬『鹽鐵論·相刺』:“所謂文學高第者,智略能明先生王之術,而姿質足以履行其道。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>姿,一本作“資”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『楚辭·九辯』“性愚陋以褊淺兮”漢王逸注:“姿質鄙鈍,寡所知也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『北史·僭偽附庸傳·慕容寶』:“寶姿質雍容,柔而不斷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.謂形貌。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉干寶『搜神記』卷十五:“初,婢埋時,年十五六,及開塚後,姿質如故。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『魏書·序紀·平文帝』:“姿質雄壯,甚有威略。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐薛調『無雙傳』:“又於窗隙間窺見無雙,姿質明艷,若神仙中人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]