【漢語大詞典●姿度】
<P align=center>【漢語大詞典●姿度】<p><br>1.猶稟賦,氣度。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢蔡邕『郭有道碑文』:“夫其器量弘深,姿度廣大,浩浩焉,汪汪焉,奧乎不可測已。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『晉書·陳元達載記』:“彼人姿度卓犖,有籠羅宇宙之志。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『周書·王盟傳』:“盟姿度弘雅,仁而汎愛。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋郭若虛『圖畫見聞志·宋澥』:“<宋澥>姿度高潔,不樂從仕。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.姿態,風度。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐戴孚『廣異記·黎陽客』:“姿度閑遠,昂然秀異。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『新唐書·外戚傳·武承嗣』:“倣虜謳舞,姿度閑冶。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]