【漢語大詞典●姣姣】
<P align=center>【漢語大詞典●姣姣】<p><br>1.同“佼佼”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>謂勝過一般的人;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
出眾。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明陸時雍『<詩鏡>總論』:“五言古非神韻綿綿,定當捉衿露肘。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>劉駕曹鄴以意撐持,雖不迨古,亦所謂鐵中錚錚,庸中姣姣矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.猶乖乖。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>對小孩的愛稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『白雪遺音·剪靛花·夏日天長』:“哭壞了兩個小姣姣,從今只怕命難逃。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]