三才 發表於 2013-7-1 07:01:07

【漢語大詞典●委隨】

<P align=center>【漢語大詞典●委隨】<p><br>
1.隨順。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·竇憲傳』:“憲以前太尉鄧彪有義讓,先帝所敬,而仁厚委隨,故尊崇之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>李賢注:“委隨,猶順從也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明歸有光『士立朝以正直忠厚爲本』:“欲以委隨變化而謂之通,淩誶盡察而謂之能,此則天下之所謂才,而非士之所貴也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.謂軟弱無能。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『魏書·王嶷傳』:“嶷性儒緩,委隨不斷,終日在坐,昏睡而已。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.萎弱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>委,通“萎”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢枚乘『七發』:“四支委隨,筋骨挺解。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋范成大『問天醫賦』:“故有稟生多艱,形枯德腴,委隨惰窳,命也何如?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●委隨】