【漢語大詞典●委吏】
<P align=center>【漢語大詞典●委吏】<p><br>1.古代管理糧倉的小官。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『孟子·萬章下』:“孔子嘗爲委吏矣,曰:‘會計當而已矣。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>趙岐注:“委吏,主委積倉廩之吏也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.泛指小吏。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢王充『論衡·自紀』:“爲乘田委吏,無於邑之心;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
爲司空相國,無說豫之色。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋沈遼『次韻酬公夫』之二:“強從委吏心雖易,欲避宵人勢亦難。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸蒲松齡『代笏』詩:“委吏一飯難,感激結心胸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]