三才 發表於 2013-6-30 21:52:54

【漢語大詞典●委地】

<P align=center>【漢語大詞典●委地】<p><br>
1.蜷伏於地。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『莊子·養生主』:“謋然已解,如土委地。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉干寶『搜神記』卷十四:“有大蛇從林草中出,徑來棺下,委地俯仰,以頭擊棺。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.散落或委棄於地。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『東觀漢記·鍾離意傳』:“顯宗時,意爲尙書,交趾太守坐贓千金,徵還伏法,詔以其貲物班賜群臣,意得珠璣,悉以委地而不拜賜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐白居易『長恨歌』:“花鈿委地無人收,翠翹金雀玉搔頭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.拖垂於地。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝宋劉義慶『世說新語·賢媛』:“湛(陶侃母)頭髮委地,下爲二髲,賣得數斛米。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸余懷『板橋雜記·麗品』:“値嫩梳頭,長髮委地,雙腕如藕。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>冰心『童年雜憶·我的另一個名字』:“坐在鏡前梳頭,發長委地。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.喩沒落,消亡。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『太平廣記』卷四五五引『奇事記·昝規』:“唐長安昝規因喪母,又遭火,焚其家産,遂貧乏委地。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明方孝孺『讀<戰國策>』:“文武之道,至於春秋之世委地矣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔子之作『春秋』,傷周道之衰也,夫豈知春秋之法復委地於戰國之世乎!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●委地】