【漢語大詞典●委化】
<P align=center>【漢語大詞典●委化】<p><br>1.謂隨任自然的變化。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『魏書·陽尼傳』:“既聽天而委化兮,無形志之兩疲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐王績『石竹詠』:“棄置勿重陳,委化何足驚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明唐順之『九月八日作』詩:“余心久委化,何用惜良時。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.引申爲死的婉詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐權德輿『洪州開元寺石門道一禪師塔碑銘』:“<道一>忽謂入室弟子曰:‘吾至二月當還,爾其識之。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>及是委化,如合符節。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇轍『逍遙聰禪師塔碑』:“予自高安移宰績溪,未幾而全委化。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸袁枚『隨園詩話』卷十二:“初十日,榜發,余獲雋,而先生即於是日委化。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]