三才 發表於 2013-6-29 19:04:59

【漢語大詞典●妍華】

<P align=center>【漢語大詞典●妍華】<p><br>
1.指美豔;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
華麗。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>北齊盧士深妻崔氏『靧面辭』:“取白雪,取紅花,與兒洗面作妍華。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韋應物『效陶彭澤』詩:“霜露悴百草,時菊獨妍華。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋周邦彦『渡江云』詞:“塗香暈色,盛粉飾,爭作妍華。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『四庫全書總目·總集一·西昆酬唱集』:“其詩宗法唐李商隱,詞取妍華,而不乏興象,效之者漸失本眞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指美麗的風光。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝宋鮑照『采菱歌』之三:“暌闊逢暄新,悽怨値妍華。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.喩靑春。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐李嶠『東飛伯勞歌』:“庭前芳樹朝夕改,空駐妍華欲誰待。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐劉希夷『江南曲』之七:“自惜妍華三五歲,已歎關山千萬重。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●妍華】