【漢語大詞典●好善】
<P align=center>【漢語大詞典●好善】<p><br>1.猶好尙。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『周禮·夏官·合方氏』:“除其怨惡,同其好善。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>鄭玄注:“所好所善,謂風俗所高尙。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.樂於爲善。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·昭公二十六年』:“子西長而好善。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『明成化說唱詞話叢刊·包龍圖公案斷歪烏盆傳』:“且說耿婆心好善,早間唸佛夜看經。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸富察敦崇『燕京歲時記·舍緣豆』:“四月八日,都人之好善者,取靑黃豆數升,宣佛號而拈之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.謂樂聞善言。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『孟子·告子下』:“夫苟好善,則四海之內皆將輕千里而來告之以善。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]