【漢語大詞典●孤雲】
<P align=center>【漢語大詞典●孤雲】<p><br>1.單獨飄浮的云片。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐李白『獨坐敬亭山』詩:“衆鳥高飛盡,孤雲獨去閑。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐杜牧『將赴吳興登樂遊原』詩:“淸時有味是無能,閑愛孤雲靜愛僧。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇軾『虔州八境圖』詩之二:“勌客登臨無限思,孤雲落日是長安。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明范受益王錂『尋親記·相逢』:“思親回首望孤雲,回首望孤雲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.比喩貧寒或客居的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·陶潛<詠貧士>』:“萬族各有託,孤雲獨無依。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>李善注:“孤雲,喩貧士也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋范仲淹『送徐登山人』詩:“今日江南行,孤雲無繫程。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]