【漢語大詞典●孤淸】
<P align=center>【漢語大詞典●孤淸】<p><br>孤高而淸淨。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐張九齡『感遇』詩之二:“幽林歸獨臥,滯慮洗孤淸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明袁宏道『和王以明山居韻』:“撥却閑生事,孤淸亦可風。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]