【漢語大詞典●引分】
<P align=center>【漢語大詞典●引分】<p><br>1.引決;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
自殺。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『三國志·吳志·孫晧傳』“甘露元年三月,晧遣使隨紹彧報書”裴松之注引晉張勃『吳錄』:“孫峻使詰南陽王和,令其引分。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『舊唐書·韋嗣立傳』:“心徒痛其寃酷,口莫能以自明,或受誅夷,或遭竄殛,幷甘心引分,赴之如歸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『資治通鑑·漢文帝前十年』:“將軍薄昭殺漢使者,帝不忍加誅,使公卿從之飲酒,欲令自引分,昭不肯。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>胡三省注:“引分,猶言引決也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.猶引咎。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐韓愈『瀧吏』詩:“官不自謹愼,宜即引分往。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]