三才 發表於 2013-6-1 06:36:19

【漢語大詞典●履霜】

<P align=center>【漢語大詞典●履霜】<p><br>
1.踩踏霜地。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『詩·魏風·葛屨』:“糾糾葛屨,可以履霜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉潘嶽『寡婦賦』:“自仲秋而在疚兮,踰履霜以踐冰。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.謂踏霜而知寒冬將至。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>用以喩事態發展已有產生嚴重后果的預兆。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『新唐書·高宗紀』:“高宗溺愛袵席,不戒履霜之漸,而毒流天下,貽禍邦家。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鄭藻如『<盛世危言>序』:“嘗讀史,盱衡千古,窮究得失盛衰之故,方其厝火未燃,履霜始至,未嘗無人焉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“履霜堅冰”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.謂霜降時節懷念親人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>語出『禮記·祭義』:“霜露既降,君子履之,必有悽愴之心,非其寒之謂也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鄭玄注:“爲感時念親也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇軾『元祐元年九月六日明堂赦文』:“惕然履霜,詎勝悽愴之意。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.指『履霜操』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋梅堯臣『依韻和宋中道見寄』:“我懷炳炳何日忘,半夜攬琴彈『履霜』。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋陸遊『老學庵筆記』卷九:“范文正公喜彈琴,然平日止彈『履霜』一操,時人謂之范履霜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“履霜操”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●履霜】