三才 發表於 2013-5-28 07:10:07

【漢語大詞典●居間】

<P align=center>【漢語大詞典●居間】<p><br>
亦作“居閒”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.指處於雙方之間調解或說合。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·魏其武安侯列傳』:“賓客居閒,遂止,俱解。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『初刻拍案驚奇』卷二二:“至於居間說事,買官鬻爵,只要他一口擔當,事無不成。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『儒林外史』第十五回:“但此事須一居間之人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>徐遲『牡丹』:“魏紫略有所知,她有時就給他們居間出力。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指居間之人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明葉憲祖『鸞媲記·仗俠』:“還須厚賂居間,免使臨期露機。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.在其間。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋范成大『大波林』詩:“湖路荒寒又險艱,大千空水我居間。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋葉適『祭石似之文』:“嗟死生之何常,偶形質之居間。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●居間】