【漢語大詞典●尻】
<P align=center>【漢語大詞典●尻】<p><br>①[kāoㄎㄠ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
[『廣韻』苦刀切,平豪,溪。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
1.脊骨末端,臀部。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『儀禮·少牢饋食禮』:“腊兩髀屬於尻。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『莊子·大宗師』:“孰能以無爲首,以生爲脊,以死爲尻。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋洪邁『夷堅乙志·人化犬』:“<王氏>年四十歲時,贅生於尻,日以痛楚,用膏藥傅之,愈益大。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明方孝孺『好古齋記』:“拜則軒其尻,趨則頓其步。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.引申爲盡頭,末端。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸姚鼐『九月八日登千佛山頂』詩:“勢盡尻益高,塹斷無陂麓。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.肛門。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]