【漢語大詞典●寶唾】
<P align=center>【漢語大詞典●寶唾】<p><br>1.指美人的咳唾與哭泣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐韓愈孟郊『城南聯句』:“寶唾拾未盡,玉啼墮猶鎗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明張綎『香奩』詩:“錦鱗靑羽書難覓,寶唾珠啼跡未乾。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.對人的談吐和文詞的贊辭。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋黃庭堅『被褐懷珠玉』詩:“寶唾歸淸簡,晴虹貫夜窗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>元吳萊『王滹南太山石屋』詩:“靑雲飛遐心,白羽灑寶唾。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參見“欬唾成珠”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]