三才 發表於 2013-5-26 11:51:16

【漢語大詞典●寶書】

<P align=center>【漢語大詞典●寶書】<p><br>
1.指周代的官修的史書。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『公羊傳經傳解詁·隱公第一』唐徐彦疏:“昔孔子受端門之命,制『春秋』之義,使子夏等十四人求周史記,得百二十國寶書……周史而言寶書者,寶者保也,以其可世世傳保以爲戒,故云寶書。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.泛指珍貴的書籍。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐李白『猛虎行』:“寶書長劍掛高閣,金鞍駿馬散故人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋黃庭堅『雙井茶送子瞻』詩:“人間風月不到處,天上王堂森寶書。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.用爲謔稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『且介亭雜文·買<小學大全>記』:“對於這類寶書,却從不敢作非分之想。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.指佛教經典。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝梁江淹『休上人怨別』詩:“寶書爲君掩,瑤琴詎能開。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐劉禹錫『送深法師遊南嶽』詩:“飛錫無定所,寶書留舊房。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇軾『宿圓通禪院』詩:“袖裏寶書猶未出,夢中飛蓋已先傳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.皇帝的璽書。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『新唐書·車服志』:“天寶初,改璽書爲寶書。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『新唐書·李棲筠傳』:“軍國大事以寶書易墨詔。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.珍貴的書信或書法。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐溫庭筠『春日』詩:“寶書無寄處,香轂有來期。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元張翥『題李早女眞三馬扇頭』詩:“寶書玉軸充內府,時以李早當龍眠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●寶書】