【漢語大詞典●寒竹】
<P align=center>【漢語大詞典●寒竹】<p><br>1.即竹。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>因其經冬不凋,故稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐劉長卿『送鄭十二還廬山別業』詩:“舊筍成寒竹,空齋向暮山。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐許渾『送薛秀才南遊』詩:“遶壁舊詩塵漠漠,對窗寒竹雨瀟瀟。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指竹制管樂器。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南唐李煜『菩薩蠻』詞:“銅簧韻脆鏘寒竹,新聲慢奏移纖玉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]