三才 發表於 2013-5-17 07:41:45

【漢語大詞典●寂寞】

本帖最後由 三才 於 2013-5-17 07:45 編輯 <br /><br /><P align=center><B><FONT size=5>【<FONT color=red>漢語大詞典●寂寞</FONT>】</FONT>
<P><BR>1.空虛無物。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『呂氏春秋·審分』:“是故於全乎去能,於假乎去事,於知乎去幾,所知者妙矣。</STRONG><STRONG>若此則能順其天,意氣得遊乎寂寞之宇矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『淮南子·俶眞訓』:“天含和而未降,地懷氣而未揚,虛無寂寞,蕭條霄雿。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『文選·沈約<齊故安陸昭王碑文>』:“風塵不起,囹圄寂寞。”</STRONG><STRONG>呂向注:“寂寞,言空虛也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>2.寂靜無聲;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>沉寂。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『楚辭·劉向<九歎·憂苦>』:“巡陸夷之曲衍兮,幽空虛以寂寞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>王逸注:“寂寞,無人聲也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉謝道韞『登山』詩:“巖中間虛宇,寂寞幽以玄。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>老舍『微神』:“&lt;小房子&gt;里邊什么動靜也沒有,好象它是寂寞的發源地。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>3.引申指辭世。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜甫『鳳凰台』詩:“西伯今寂寞,鳳聲已悠悠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐元稹『贈吳渠州從姨兄士則』詩:“甯氏舅甥俱寂寞,荀家兄弟半淪亡。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明方孝孺『上巳約友登南樓』詩:“古人已寂寞,繼者應在今。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>4.淸靜;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>恬淡;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸閑。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『文子·微明』:“道者,寂寞以虛無,非有爲於物也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『淮南子·原道訓』:“其魂不躁,其神不嬈,湫漻寂寞,爲天下梟。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>高誘注:“寂寞,恬淡也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明歸有光『容春堂記』:“山水之名勝,必於寬閑寂寞之地,而金馬玉堂紫扉黃閣不能兼而有也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>5.稀少。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝梁沈約『齊明帝哀策文』:“紀事寂寞,龜書可循。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐王度『古鏡記』:“侯生常云:‘昔者,吾聞黃帝鑄十五鏡,其第一橫徑一尺五寸,法滿月之數也。</STRONG><STRONG>以其相差各校一寸,此第八鏡也。’</STRONG><STRONG>雖歲祀攸遠,圖書寂寞,而高人所述不可誣矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>6.冷淸;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孤單。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>三國魏曹植『雜詩』之四:“閑房何寂寞,綠草被階庭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐李朝威『柳毅傳』:“山家寂寞兮難久留,欲將辭去兮悲綢繆。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『水滸傳』第十一回:“&lt;林沖&gt;驀然想起:‘我先在京師做教頭,每日六街三市遊翫吃酒,誰知今日被高俅這賊坑陷了我這一場,文了面,直斷送到這裏,閃得我有家難奔,有國難投,受此寂寞!’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>茅盾『子夜』三:“一種孤獨無依,而又寂寞無聊的冷味,灌滿了他的‘詩人的心’了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>毛澤東『蝶戀花·答李淑一』詞:“寂寞嫦娥舒廣袖,萬里長空且爲忠魂舞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG></STRONG></P></B>
頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●寂寞】