【漢語大詞典●客帆】
<P align=center>【漢語大詞典●客帆】<p><br>1.客船上的帆。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐孟浩然『夜泊宣城界』詩:“湖平津濟闊,風止客帆收。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐鄭谷『訪姨兄王斌渭口別墅』詩:“客帆懸極浦,漁網曬危軒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋趙汴『向晩』詩:“林疏僧屋露,風轉客帆斜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.借指客船。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐韓翃『送劉評事赴廣州使幕』詩:“爲報蒼梧雲影道,明年早送客帆歸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]