【漢語大詞典●宮徵】
<P align=center>【漢語大詞典●宮徵】<p><br>1.古代五音中宮音與徵音的幷稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢劉向『說苑·善說』:“雍門子周引琴而鼓之,徐動宮徵,微揮羽角,切終而成曲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>三國魏嵇康『琴賦』:“羽角俱起,宮徵相證。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐杜牧『感懷詩』:“急熱同手足,唱和如宮徵。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸趙翼『偶書』詩:“兩耳未甚聾,已難辨宮徵。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.泛指樂曲。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋秦觀『點絳唇』詞:“月轉烏啼,畫堂宮徵生離恨。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸洪昇『長生殿·傳槪』:“先聖不曾刪『鄭』『衛』,吾儕取義翻宮徵。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.泛指聲調。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝齊陸厥『與沈約書』:“前英已早識宮徵,但未屈曲指的,若今論所申。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐房玄齡『諫伐高麗表』:“文鋒既振,則宮徵自諧。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]