【漢語大詞典●宛延】
<P align=center>【漢語大詞典●宛延】<p><br>1.曲折延伸貌。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·揚雄<甘泉賦>』:“曳紅采之流離兮,颺翠氣之宛延。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>張銑注:“長曲貌。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋王安石『和蔡樞密南都種山藥法』詩:“區種拋來六七年,春風條蔓想宛延。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.龍蛇行貌。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>舊題唐柳宗元『龍城錄·明皇夢姚宋當爲相』:“上皇初登極,夢二龍一符自紅霧中來。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>上大隸姚崇、宋璟四字,扐之兩大樹,宛延而去。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.謂輾轉。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸昭槤『嘯亭雜錄·超勇王』:“唯餘靑滾雜卜父子數人,宛延沙漠中,迷失道路,爲官兵所擒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參見“蜿蜒”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]