楊籍富 發表於 2013-4-22 04:02:48

【漢語大詞典●安隱】

<P align=center>【漢語大詞典●安隱】<p><br>
1.安穩。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>安定;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
平靜。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『詩·大雅·緜』“迺慰迺心”漢鄭玄箋:“民心定,及安隱其居。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『宋書·夷蠻傳·呵羅單國』:“莊嚴國土,人民熾盛,安隱快樂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸龔自珍『發天心文』:“我生天上,寂然安隱,得諸三昧。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>章炳麟『四惑論』:“若更有知幸福之妄者,則當爲人類斷其追求無已之心,使歸安隱,而竭能盡智以謀形質者,其可以已矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.安穩。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>平安。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉王凝之『與庾氏女書』:“得郗中書書,說汝勉難安隱,深慰懸心。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『太平廣記』卷一一○引南朝齊王琰『冥祥記』:“中夜,見一道人,法服持錫,示以途徑,遂得還路,安隱至家。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜甫『投簡梓州幕府兼簡韋十郞官』詩:“幕下郞官安隱無?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 從來不奉一行書。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋葉適『題歐公書河豚詩後』:“因仲止寄此刻,謾題以當一笑。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>久別,安隱。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>按,“隱”、“穩”古今字。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參閱淸王鳴盛『蛾術編·說字十一』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●安隱】