【漢語大詞典●安禪】
<P align=center>【漢語大詞典●安禪】<p><br>佛教語。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>指靜坐入定。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>俗稱打坐。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁張纘『南征賦』:“尋太傅之故宅,今築室以安禪。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐王維『過香積寺』詩:“薄暮空潭曲,安禪制毒龍。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋陸遊『病退』詩:“美睡三竿日,安禪半篆香。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸讀徹『送郞臒入匡山』詩:“偶向匡廬去,安禪第幾重?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸黃景仁『題上方寺』詩:“試問安禪者,能忘入世情?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]