【漢語大詞典●安燕】
<P align=center>【漢語大詞典●安燕】<p><br>1.安逸。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『荀子·修身』:“君子貧窮而志廣,富貴而體恭,安燕而血氣不墮,勞勌而容貌不枯。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>梁啟雄釋:“燕,借爲晏。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『說文』:‘晏,安也。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『荀子·君道』:“與之安燕,而觀其能無流慆也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
接之以聲色權利忿怒患險,而觀其能無離守也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.安然。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『禮記·鄕飲酒義』:“飲酒之節,朝不廢朝,莫(暮)不廢夕,賓出主人拜送,節文終遂焉,知其安燕而不亂也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]