楊籍富 發表於 2013-4-22 03:48:26

【漢語大詞典●安樂】

<P align=center>【漢語大詞典●安樂】<p><br>
1.安逸,快樂。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『孟子·告子下』:“入則無法家拂士,出則無敵國外患者,國恒亡;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
然後知生於憂患,而死於安樂也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·秦始皇本紀』:“以諸侯爲郡縣,人人自安樂,無戰爭之患,傳之萬世。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『隋書·列女傳·譙國夫人』:“朕撫育蒼生,情均父母,欲使率土淸淨,兆庶安樂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋吳曾『能改齋漫錄·議論』:“天下之事,多成於貧賤感激之中,或敗於富貴安樂之際,理無可疑也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明黃綰『明道編』卷二:“‘死於安樂’者,因安樂而不知思、不知愼、不知節、不知畏、不知謹、不知保、不知脩,而至於死也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.使安寧快樂。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『荀子·王制』:“故天之所覆,地之所載,莫不盡其美,致其用,上以飾賢良,下以養百姓而安樂之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢董仲舒『春秋繁露·堯舜不擅移湯武不專殺』:“故其德足以安樂民者,天予之;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
其惡足以賊害民者,天奪之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋葉適『丁君墓志銘』:“夫善有端,勤勞其身常若不足而爲善者,善也,子今日是也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
安樂其身常若有餘而爲善者,亦善也,子之兄是也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>歸於善而已,不可易訾也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.平安無恙,安康快樂。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『七國春秋平話』卷上:“孫操問田單:‘得吾兒端的安樂,收兵便回。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>冰心『寄小讀者』十九:“寫的已多了,留著下次說罷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>祝你們安樂!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●安樂】