【漢語大詞典●安穀】
<P align=center>【漢語大詞典●安穀】<p><br>1.謂病中仍能進食。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『史記·扁鵲倉公列傳』:“所以不中期死者,師言曰:‘病者安穀即過期,不安穀則不及期。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>其人嗜黍,黍主肺,故過期。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐劉禹錫『鑑藥』:“今夫藏鮮能安穀,府鮮能母氣,徒爲美疹之囊橐爾。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明王志堅『表異錄·人事五』:“病而能食曰安穀。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.謂安逸地生活。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐孫樵『刻武侯碑陰』:“夫以武侯之賢,寧靡籌其不可也?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 蓋激備隆中天下託,不欲曲肱安穀,終兒女子手,將驅馳死備志耶。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]