楊籍富 發表於 2013-4-22 03:08:53

【漢語大詞典●安舒】

<P align=center>【漢語大詞典●安舒】<p><br>
1.安詳,舒緩。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·匡衡傳』:“勇猛剛強者戒於大暴,仁愛溫良者戒於無斷,湛靜安舒者戒於後時,廣心浩大者戒於遺忘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢劉向『說苑·談叢』:“百方之事,萬變鋒出,或欲持虛,或欲持實;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
或好浮遊,或好誠必;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
或行安舒,或爲飄疾。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>從此觀之,天下不可一。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸畢沅『<晉書·地理志>新補正』卷二:“『周禮』‘河南曰豫州’,豫者,舒也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>言稟中河之氣,性理安舒也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鄭振鐸『離別』:“又一再囑咐著我,能夠早回,便早些回來。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>他這些話是安舒的慈愛的說著的。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.安適舒坦。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇舜欽『答范資政書』:“今得心安舒而身逸豫,坐探聖人之道,又無人譏察而責望之,何樂如是!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>夏丏尊葉聖陶『文心』十六:“我看那副對子十四字個個穩當,好象一個人坐在椅子上很安舒的樣子。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.謂使安適舒坦。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>巴金『滅亡』第十二章:“一切將來的夢想已不能安舒他底精神,他對於痛苦的現實之感覺是太銳敏了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.猶安泰。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『兒女英雄傳』第二七回:“鵝的別名叫作‘家雁’,又叫作‘舒雁’,怎么必定用這‘舒雁’?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 取其家室安舒之意。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『墳·科學史教篇』:“國之安舒,生之樂易,未能獲也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●安舒】