楊籍富 發表於 2013-4-22 02:06:06

【漢語大詞典●安居】

<P align=center>【漢語大詞典●安居】<p><br>
1.安靜、安定地生活。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『孟子·滕文公下』:“公孫衍、張儀豈不誠大丈夫哉,一怒而諸侯懼,安居而天下熄。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢焦贛『易林·蒙之巽』:“患解憂除,皇毋相於,與喜俱來,使我安居。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜甫『惜別送劉仆射判官』詩:“梁公富貴於身疏,號令明白人安居。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『京本通俗小說·拗相公』:“荊公想,江寧乃金陵古蹟之地,六朝帝王之都,江山秀麗,人物繁華,足可安居,甚是得意。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明劉基『銜泥燕』詩:“借爾華屋好安居,年年壘巢生爾雛。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.謂居住。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.猶安處。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『雲笈七籤』卷六十:“譬於器中安物,物假器而居之,畏器之破壞,物乃不得安居。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.安逸。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『逸周書·柔武』:“五曰盤遊安居,枝葉維落。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.佛教語。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>又稱坐夏或坐腊。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>僧徒每年在雨季三個月內不外出,靜心坐禪修學。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>安居的日期,因各地氣候不同,亦不一。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉法顯『佛國記』:“安居後一月,諸希福之家勸化供養僧。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝宋謝靈運『山居賦』:“安居二時,冬夏三月,遠僧有來,近衆無闕,法鼓朗嚮,頌偈淸發。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐玄奘『大唐西域記·睹貨邏國故地』:“而諸僧徒以十二月十六日入安居,三月十五日解安居,斯乃據其多雨,亦是設教隨時也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●安居】