【漢語大詞典●安所】
<P align=center>【漢語大詞典●安所】<p><br>1.安居,安定地生活。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『史記·秦始皇本紀』:“男樂其疇,女修其業,事各有序。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>惠被諸産,久幷來田,莫不安所。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢焦贛『易林·隨之賁』:“大姒夏禹,經啓九道,各有攸家,民得安所。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.何處。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『史記·循吏列傳』:“欲令農士工女安所讎其貨乎?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·尹賞傳』:“安所求子死?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 桓東少年場。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]