楊籍富 發表於 2013-4-22 01:40:20

【漢語大詞典●安坐】

<P align=center>【漢語大詞典●安坐】<p><br>
1.安穩地坐著。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>謂不勞神費力。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『莊子·說劍』:“大王安坐定氣,劍事已畢奏矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·扁鵲倉公列傳』:“年四十當安坐,年五十當安臥。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『講學解』:“子不知耕,婦不知織,乘馬從徒,安坐而食。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋朱熹『答黃直卿書』:“其勢駸駸,恐未容飽食而安坐也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『兒女英雄傳』第二五回:“公公只管安坐前廳靜聽消息。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>戴望舒『秋』詩:“我是微笑著,安坐在我的窗前。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.古時坐的一種姿勢。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸鳳韶『鳳氏經說·四牡』:“古者之坐皆跪。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>安坐,坐而著於蹠也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>危坐,坐而直其身也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸惲敬『困說』:“古者危坐任膝,安坐任足,夷坐任臀。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●安坐】