【漢語大詞典●安上】
<P align=center>【漢語大詞典●安上】<p><br>安居上位。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『易·萃』:“『象』曰:‘賫咨涕洟。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>未安上也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“未安上者,未敢安居其上所乘也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『孝經·廣要道』:“安上治民,莫善於禮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>邢昺疏:“欲身安於上、民治於下者,莫善於行禮以帥之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢焦贛『易林·遯之觀』:“安上宜官,一日九遷,升擢超等,牧養常山。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]