【漢語大詞典●安土】
<P align=center>【漢語大詞典●安土】<p><br>1.安居本土。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『禮記·哀公問』:“不能安土,不能樂天。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>鄭玄注:“不能安土,動移失業也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·食貨志上』:“百姓安土,歲數豊穰。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉潘嶽『西征賦』:“矧匹夫之安土,邈投身於鎬京。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>猶犬馬之戀主,竊託慕於闕庭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.使地方安定。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『史記·秦始皇本紀』:“安土息民,以待其敝,收弱扶罷,以令大國之君,不患不得意於海內。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.安樂的地方。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁沈約『郊居賦』:“違危邦而窘驚,訪安土而移即。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明李寅『恒雨歎』詩:“橫索官符歲歲來,東南未可稱安土。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]