【漢語大詞典●宅土】
<P align=center>【漢語大詞典●宅土】<p><br>1.居住在平地上。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『書·禹貢』:“桑土既蠶,是降丘宅土。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>孔傳:“大水去,民下丘居平土,就桑蠶。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐徐浩『謁禹廟』詩:“肇開宅土業,永庇昏墊憂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.所居住的土地。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>亦指領土,疆土。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·左思<魏都賦>』:“窮岫泄雲,日月恒翳。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宅土熇暑,封疆障癘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>張載注:“吳蜀皆暑濕,其南皆有瘴氣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸趙翼『夾馬營』詩:“陳橋戴後削僭僞,已幷諸國宅土中。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]