楊籍富 發表於 2013-4-21 23:31:27

【漢語大詞典●守節】

<P align=center>【漢語大詞典●守節】<p><br>
1.堅守節操。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·成公十五年』:“聖達節,次守節,下失節。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『逸周書·諡法』:“淸白守節曰貞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·絳侯周勃世家』:“<周亞夫>足己而不學,守節不遜,終以窮困。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>悲夫!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『論孔戣致仕狀』:“戣爲人守節淸苦,議論平正。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋吳坰『五總志』:“守節固窮匪易事,鐵中誰許鬭錚錚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.特指婦女謹守禮節,能盡婦道。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『韓詩外傳』卷一:“夫『行露』之人許嫁矣,然而未往也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>見一物不具,一禮不備,守節貞理,守死不往,君子以爲得婦道之宜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·列女傳·曹世叔妻』:“淸閑貞靜,守節整齊,行己有恥,動靜有法,是謂婦德。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『舊唐書·列女傳·楚王靈龜妃上官氏』:“丈夫以義烈標名,婦人以守節爲行。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.舊指寡婦不再嫁。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·五行志上』:“董仲舒以爲伯姬如宋五年,宋恭公卒,伯姬幽居守節三十餘年,又憂傷國家之患禍,積陰生陽,故火生災也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋歐陽修『瀧岡阡表』:“修不幸,生四歲而孤,太夫人守節自誓,居窮自力於衣食。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『紅樓夢』第四九回:“賈母、王夫人等因素喜李紈賢惠,且年輕守節,令人敬服。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>阮章競『漳河水』詩:“有意守節心難下,俺娘勸我另改嫁。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●守節】