【漢語大詞典●守界】
<P align=center>【漢語大詞典●守界】<p><br>1.保衛疆界。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『魏書·邢巒傳』:“臣以不才,屬當戎寄,內省文吏,不以軍謀自許,指臨漢中,惟規保疆守界。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.保持一定界限。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『參同契』卷上:“術士服食之,壽命得長久。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>土遊於四季,守界定規矩。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>金砂入五內,霧散若風雨。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>薰蒸達四肢,顔色悅澤好。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『雲笈七籤』卷七三:“水火列一方,守界成寒暑。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>東西表仁義,五行變四時。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]