【漢語大詞典●廢絶】
<P align=center>【漢語大詞典●廢絶】<p><br>衰絕;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
廢止滅絕。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·兒寬傳』:“臣聞三代改制,屬象相因。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>間者聖統廢絶,陛下廢憤,合指天地,祖立明堂、辟雍,宗祀泰一。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋張淏『云谷雜記』卷二:“予因嘆近時小學幾至於廢絶,遂摭聲韻之本末,備論於此。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>魯迅『墳·文化偏至論』:“義務廢絶,而法律與偕亡矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]