【漢語大詞典●廉淸】
<P align=center>【漢語大詞典●廉淸】<p><br>1.猶貞潔。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『史記·秦始皇本紀』:“防隔內外,禁止淫泆,男女絜誠。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>夫爲寄豭,殺之無罪,男秉義程。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>妻爲逃嫁,子不得母,咸化廉淸。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>大治濯俗,天下承風,蒙被休經。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.廉潔淸白。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『北史·劉芳傳』:“<劉芳>爲政儒緩,不能禁止姦盜,然廉淸寡欲,無撓公私。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『舊唐書·辛替否傳』:“迴不急之祿以購廉淸,是有唐虞之理。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]