【漢語大詞典●庸勳】
<P align=center>【漢語大詞典●庸勳】<p><br>1.酬賞有功的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·僖公二十四年』:“庸勳、親親、暱近、尊賢,德之大者也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉袁宏『後漢紀·獻帝紀一』:“天子裂土班爵,所以庸勳也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.功勳。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『後漢書·王允傳』:“方欲列其庸勳,請加爵賞,而以奉事不當,當肆大戮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『周書·晉蕩公護傳』:“未効庸勳,先居上將。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]