【漢語大詞典●庸豎】
<P align=center>【漢語大詞典●庸豎】<p><br>亦作“庸竪”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
鄙陋之人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁陶弘景『肘後方序』:“今搢紳君子,脫從祿外邑,將命遠途;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
若便探之枕笥,則可庸豎成醫。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『北史·齊紀下論』:“<武成>愛狎庸豎,委以朝權。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明方孝孺『題鄭叔致字辭後』:“其名則聖賢也,求其德則庸竪賤夫也,不亦妄且誕歟?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]