【漢語大詞典●庸短】
<P align=center>【漢語大詞典●庸短】<p><br>1.猶庸淺。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『梁書·蕭堅傳』:“<蕭堅>亦善草隸,性頗庸短。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指平庸淺陋之才。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>用作謙詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『北齊書·淸河王嶽傳』:“勵流涕對曰:‘臣以蒙幼,濫叨拔擢;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
雖竭庸短,懼忝先政。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]