【漢語大詞典●庸回】
<P align=center>【漢語大詞典●庸回】<p><br>同“庸違”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
1.回,通“違”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·文公十八年』:“少皥氏有不才子,毀信廢忠,崇飾惡言,靖譖庸回,服讒蒐慝,以誣盛德,天下之民謂之窮奇。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>杜預注:“庸,用也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
回,邪也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>楊伯峻注:“回、違古多通用也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『後漢書·劉瑜傳』:“幸得引錄,備答聖問;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
泄寫至情,不敢庸回。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指用心不良之奸邪小人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇軾『議學校貢舉狀』:“特願陛下留意其遠者大者,必欲登俊良,黜庸回,總覽衆才,經略世務。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『明史·秦金傳』:“即位之初,逐庸回,任耆舊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]